Showing posts with label WRITING. Show all posts
Showing posts with label WRITING. Show all posts

Friday, September 6, 2013

Nhà gỗ ở làng Sofular thuộc quận Sile thành phố Istanbul, Thổ Nhĩ Kì. (An old wooden house at Black sea area in Sile district, Istanbul city, Turkey)

 

         Làng Sofular của huyện Sile thuộc thành phố Istanbul chỉ cách biển Đen độ hơn một kilomet đường bộ. Ngôi làng được bao bọc bởi nhiều đồi thông và cây cối. Chúng ta rất dễ nhận thấy nhà nào cũng có vườn rộng để trồng cây ăn quả và hoa màu. Dường như ngoài việc mua bánh mì để ăn hàng ngày, họ hoàn toàn có thể tự cung tự cấp rau, củ, quả cho gia đình như: cà chua, cà tím, ớt ngọt xanh và đỏ, bí, dưa leo, rau cần, rau thơm, rau cải, đậu bắp, nho, táo, lê, đào, dưa tây.v.v...
          Ở đây, trẻ em muốn đi học phải về trung tâm huyện Sile cách làng khoảng 30 phút nếu đi taxi. Thật khó để đi ra khỏi làng nếu không có xe riêng vì khu vực này rất ít xe buýt đi qua. Thậm chí có thể không có tuyến xe buýt nào qua đây. Nếu muốn về trung tâm phải đi bộ ra đường cao tốc để đón xe buýt. 
          Ngoài những mảnh vườn ra thì căn nhà gỗ cũ hiếm hoi ở khu vực này của gia đình bạn tôi là điều làm tôi để mắt nhất.


Mẹ của bạn tôi và cũng là chủ của căn nhà gỗ, cứ mỗi cuối tuần bà thu hoạch hoa quả và bán ở trước nhà, khách hàng chủ yếu là dân thành phố.

Đây là hình ảnh đặc trưng về cách ăn mặc của người phụ nữ ở quê của người Thổ Nhĩ Kì.


Toàn cảnh căn nhà gỗ.



Một góc của căn phòng bên trong căn nhà. 

Một góc ban công. Ban công là một phần không thể thiếu của kiến trúc nhà ở Thổ Nhĩ Kì.


Đây là các loại vải hoa rất đặc trưng mà những người phụ nữ ở quê thích sử dụng.

Hiện trạng nhà vệ sinh cũ của căn nhà gỗ, đã ngưng sử dụng từ lâu.

Đây là một trong những căn phòng vẫn giữ nguyên hiện trang cũ của căn nhà trong tình trạng xuống cấp. Trong hình là lò sưởi. Vách tường được xây bằng đất, rơm, cốt bằng cây, gỗ rồi trám một lớp như lớp vôi bên ngoài, có những chổ chèn cả gạch.

Một góc căn phòng chính.

Một góc căn phòng chính, bên phải là phòng tắm, bên trái là ngăn để vật dụng cho nhà tắm, ở giữa cũng là ngăn để vật dụng cần thiết cho gia đình. Và những chiếc rương để áo quần.


Một góc căn phòng chính.



Cổng vào nhà nhìn từ ban công.


Một góc phòng.

Đây là vật dụng mà ở quê hầu như nhà nào cũng có.

Đây là căn phòng ở tầng trệt đã thay đổi nhiều.

Nho vừa là cây trồng cho ăn quả vừa là cây trồng để trang trí, được người Thổ Nhĩ Kì sử dụng rất phổ biến 



Toàn cảnh một căn phòng còn nguyên vẹn theo lối cũ, cũng là lối dẫn ra ban công lớn.




Một góc ban công.



Istanbul, 6/9/2013
N.T.D
(photo by Ngo Thuy Duyen)








Thursday, August 15, 2013

Trước khi trời đổ mưa./ Before the rain.



Trước khi trời đổ mưa

(Please scroll down for english)

Giật mình tỉnh giấc mới biết là tiếng gà gáy trong mơ. Đêm nay, trăng lại tròn, không biết đã tròn đến lần thứ mấy từ khi cô xa nơi bình yên ấy, phải đếm ngược trở lại từ cái ngày cô ra đi. Vị chi đã hơn tám lần trăng như đêm nay đợi ở bên ngoài. Ánh sáng và sự ồn ào náo nhiệt của thành phố Istanbul không làm lu mờ ánh trăng, dù nó có mỏng như lưỡi liềm hay căng tròn như cô gái ở cái tuổi xuân mơn mởn. Nghe mồng sặc mùi lãng mạn của những năm không có internet, không có toàn cầu hoá. Những cánh thư gởi đi kèm theo hình vẽ đôi chim và hình trái tim bị xuyên thủng bởi mũi tên của vị thần tình ái. Những lời lẽ nhớ nhung chăm chút trong thư là phương thuốc hữu hiệu để xoa dịu đi nổi nhớ nhung của bất kì ai. Một thứ tình cảm nhẹ nhàng và dẻo dai như cái chất của sự kiên nhẫn vì chờ đợi.
Rồi những cái tem thư sẽ chỉ được thấy trong viện bảo tàng.
Đôi lúc cô mơ màng nhớ lại khoảng thời gian đó như một giấc mộng, như con tàu vô tình bị trật đường ray và bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Một mảnh vườn rộng được bao bọc bởi rất nhiều cây xanh, một bụi tre, một chiếc võng, một con mương chạy qua trước nhà, một xưởng thợ mộc, bốn căn nhà ( kể cả nhà bếp), hơn 300 con gà đá, 3 con ngỗng, 4 con chó, 1 con khỉ, 1 giàn mướp, 1 giàn lá giang, 400 lít rượu mơ, mỗi ngày 3 lần đài phát thanh được phát ra từ uỷ ban xã, những cuộc nhậu, những người thợ, những người bạn như anh em, chủ nhà và nghệ sĩ sống và làm việc cùng nhau. Xem ra tôi chỉ có thể kể ra những gì tôi đang nhớ bằng những con số có tính chính xác, dần già chắc phải dùng đến từ “khoảng chừng” một từ mang tính ước lượng không chính xác. Dấu hiệu của sự già nua và bản thân ngày càng bị phân chia nhiều hơn, nhỏ hơn để đáp ứng với nhu cầu, lo toan trong cuộc sống. Những cái lo mà nghĩ đến cười ra nước mắt, nhưng cần phải suy nghĩ như:
Lo ngày mai đồ ăn lại tăng giá.
Lo ngày mai xăng lại tăng giá.
Lo học phí của con lại tăng vì những khoảng thu phụ.
Lo đủ tiền để trả cho con được học trường đáng tin cậy.
Lo tháng này phải đi ăn cưới 2 đứa bạn.
Lo quà cáp cho sếp nhận dịp Tết để năm mới được tài, được lộc.
Lo đi khám bệnh lại lòi thêm bệnh mới.
Lo đi đường bị cướp giật.
Lo ăn trộm sẽ vào nhà cỗm hết đồ đù đã khoá cửa nhà hai ba lớp.
...v...v...
Trở lại với sự nhớ của mình:
Cô cố tình đưa ra những con số để gắng chứng minh cho sự nhớ của mình. Cô nhớ những sự vật cụ thể từ những cái sẽ dần thay đổi theo thời gian, cho đến cái nơi chốn, cái mà không thể thay đổi theo thời gian. Mọi thứ có thể biến mất, hay thay hình đổi dạng nhưng nơi đó vẫn là nơi đó. Nơi mà những người bạn, những người anh em đã làm việc cùng nhau, những bữa cơm đạm bạc cho đến thịnh soạn. Một khoảng thời gian bên ngoài những nỗi lo toan hằng ngày. Mặt kệ cơn mưa lớn, nước ngoài mương tràn làm ngập hết cả mảnh vườn.

Istanbul, ngày 14 tháng 8 năm 2013
Ngô Thuỳ Duyên


Before the rain

She was awaken by cock crow in her dream. Tonight, the moon is full again. She does not remember how many times the full moon had passed since she left Cu Chi.  Counting back from the day she left, it was already more than eight times; that means eight months passed. Light and bustle of Istanbul city did not eclipse moonlight, whether it is as thin as a crescent or fully stretched as the girl in the lush spring age. It is so romantic to talk about the moon. It is as romantic as the time in the past without internet or globalization. The letters used to accompany the bird drawings and sometimes hearts pierced by the arrows of the god of love and desire.
And those stamps will only be seen in museums.

Sometimes she remembers imagining that time is like a dream, like a train accidentally derailed and went into a completely different world.
A large garden is surrounded by a lot of trees, bamboo hedges, a hammock, and a ditch line running through the house. More than three hundred fighting cocks, three geese, four dogs, a monkey, a loofah shelf, a “la giang”(1) shelf, four hundred liters of apricot wine, three times daily radio emitted from the village committee. A carpenter studio, a small kitchen house using wood for cooking and two other house-like studio for living and working. And of course you can see so many props for movie everywhere in this place. I used to accurately remember what they had over there. But after some time I have to use the word "approximately” for my memories. Day by day life is getting more and more difficult, enclosed is the worries of everyday life. I will not only no longer care about what is romantic but also think about the worries of everyday life. The things that you are not supposed to worry such as:
Worry about the rise in the price of food tomorrow.
Worry about the rise in the price of petrol.
Worry about the rise of the price of school fee of their children.
Worry about paying for the children to study at a respectable school.
Worry about having enough money to attend two friends’ wedding in a month.
Worry about having gifts to visit all the important persons on Tet (2) occasion who could help them be successful in life.
Worry about finding out new disease when checking up at hospital.
Worry about getting robbed on the street.
Worry about thieves that would steal things from the house even when it is locked.
Etc…

Back to her memory: She tried to add up the number to justify her memory.
She remembered specific things that will change gradually and chronologically and the place which can not change by time. Everything can disappear or get transformed, but it is still there where friends as the brothers work together and have frugal meals together. A duration of living without the worries of everyday life. Not to pay attention to heavy rains which make the water from the ditch overflow through all the gardens.


(1) "la giang" is kind of vegetables in Vietnam.
(2) "Tet" is a shortened from "Tết Nguyên Đán" which is the most important celebration of Vietnamese culture. It is Vietnamese New Year.

Istanbul, August 14, 2013
Ngo Thuy Duyen

Saturday, December 8, 2012

Khi mà mọi thứ xung quanh đều trống vắng




Không thể tin được có một ngày cô lại trở thành một người luôn chán chường lẫn bi quan. Cô nhớ lại những tháng ngày đã qua như tua chậm lại thước phim vừa xem, cô cảm thấy càng mệt mỏi, như con chim đang cố vượt qua bên kia đại dương bằng đôi cánh mỏng manh, chưa được nữa đường đã mỏi cánh tìm nơi nghỉ chân, nhưng giữa đại dương mênh mông chỉ toàn nước và mây trời và nó tuyệt vọng như muốn trầm mình.

Giọng của Chaleva Gargas nghe sao não nề trong đêm vắng, vừa thống thiết đắm say vừa như lạnh lùng bất cần lẫn trong tiếng tích tắc đều đặn vô hồn của chiếc đồng hồ treo tường. Cô chỉ còn biết nhắm mắt lắng nghe như đếm chính nhịp đập của trái tim mình. Hôm nay cô đã làm gì? Nằm lì trên giường vùi đầu vào đọc tiếp “ Tình sử Võ Tắc Thiên” quên luôn lịch bơi mà cô đã định, nhằm trấn tỉnh tinh thần. Từ sáng đến tối rồi đến khuya cô không rời khỏi ebook trên điện thoại, chỉ trừ khi có người gọi xuống ăn cơm cô mới bước ra khỏi phòng. Hình ảnh Võ Tắc Thiên hoàn toàn khác với ấn tượng về bà trong phim mà cô xem lúc bé -một người đàn bà sinh đẹp và tài giỏi – còn bây giờ sau khi cô đọc xong thì điều làm cô nhớ đến lại là một người đàn bà tàn ác và dâm đảng. Sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào nhằm thoả mãn những điều bà muốn. Thú thật, đọc xong cô chỉ muốn hét to lên rằng ‘cô muốn làm tình’ và giá như chồng cô ở bên cạnh cô sẽ ăn tươi nuốt sống cho hả lòng hả dạ.

Cô cố kéo mình ra khỏi trạng thái chán chường khi tìm đến thú đọc nhưng hình như nó vô hiệu không tác dụng mấy trong lúc này, nó chỉ càng khiến cô thêm nặng nề hơn. Nhưng cô vẫn tiếp tục với “Thành Cát Tư Hãn”, cô cũng chẳng hiểu tại sao lại chọn đọc về những nhân vật lịch sử chứ không phải những cuốn tiểu thuyết xoa dịu tâm hồn trong những lúc tâm trạng như thế này. Mà lúc này đây cô không muốn và cũng không cần giải thích cho bất cứ hành động gì của mình bây giờ, vì mọi thứ đều trở nên vô cảm đối với cô một cách rất tự nhiên như những tảng băng tan khi mặt trời ló dạng vậy.

Một ngày nữa khép lại trong bóng đêm.

Friday, November 30, 2012

Một buổi chiều mây tảng mát vô hồn


Chỉ còn 24 ngày nữa là cô rời khỏi thành phố mà cô đã sống đúng 6 năm 5 tháng 12 ngày chẵn. Tâm trạng rối bời, cô càng trở chứng và dở hơi. Cô sống quen với nó rồi, quen với sự ồn ào, quen với sự đi về chẳng ai hay, quen với mọi tiện nghi của thành thị. Quen với những gương mặt lúc nào cũng vừa lạ vừa quen.  

Internet vào hoài không được, cả ngày chưa ra khỏi phòng, nên cô quyết định đi bơi lúc đó hình như hơn 4 giờ 30. Chỉ cần chưa đầy 10 phút cô đã có mặt ở hồ bơi.

Hôm nay khá nhiều người bơi trong hồ nên nước có vẻ không sạch, cô tìm cho mình một chổ gần bậc lên xuống hồ, rồi từ từ bước xuống làng nước lạnh ngắt, cô rướn mình lên rồi co người lại cho nước ngập đến cổ, tập cơ thể quen dần với độ lạnh của nước, chòi người về phía trước bơi một cách vụng về. Từ khi cô bạn người Pháp bày cách giữ hơi dưới nước, lộn vòng trong nước cô cảm thấy mình tự tin hơn với nước.

Mấy hôm nay tinh thần không được tốt, lại ở trong nhà suốt ngày nên cô cảm thấy sức khoẻ xuống hẳn, bơi mới một vòng cô đã thở hổn hển, không bỏ cuộc cô tiếp tục bơi, bơi sãi, bơi ếch, bơi ngữa cái nào cũng được nhưng chẳng có kiểu nào cô bơi giỏi cả. Nên càng bơi cô càng thấm mệt. Chỉ có thả trôi người là sở trường nên cô rất thích nằm trên mặt nước. Nhất là cảm giác người mình nhẹ tênh bồng bềnh trôi, hai tai không nghe tiếng mọi người nói chuyện, đôi mắt nhìn bầu trời cao vời vợi, nhắm mắt lại cảm giác mọi thứ trên đời cứ như không, chỉ có bầu trời, thiên nhiên và chính mình đang trôi dạt.

Mây hôm nay không thành hình, tảng mát, tầng ngần như vô hồn giữa bốn block chung cư đồ sộ nặng nề. Cô giật mình chìm xuống vì sóng hồ dội nước vào lổ mũi, không tránh khỏi việc uống nước. Cô cố bơi về đầu bên kia của hồ, cạn hơn, nơi có bậc thèm mà cô có thể ngồi được dưới nước. cũng là chổ mà mấy tháng trước cô tập bơi cho con gái của mình. Cô nhìn người đàn ông bơi liên tục không nghỉ để quan sát, làm sao mà anh ta có thể bơi như vậy được. Cô đếm một sãi, hai sãi đến sãi thứ ba anh ta ngóc đầu lên thở. Cô cũng bắt chước, nhưng cứ úp mặt xuống là cô lại uống nước. Cô cũng bơi sãi nhưng lúc nào cũng ngóc đầu trên mặt nước. Cô quyết định không tập nữa, lên khỏi hồ vì mệt quá. Cô thấy hai mắt hoa lên và đầu choáng váng, nên quyết định quấn chiếc khăn quanh mình rồi nằm lên chiếc ghế, nhắm mắt lại hít thở thật đều, thả lỏng mình tận hưởng làn gió mát lồng lộng vẫn còn vươn mùi đồng nội ở khu đô thị mới. Cô thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, bầu trời sám sịt, đèn đã lên, trong hồ chỉ còn 1, 2 người bơi, mọi người đang khăn gói ra về, bộ áo tắm của cô vừa kịp ráo sạch nước nếu không nói là khô. Cô vội vả mặt áo vào xách túi đi về, đi lên chiếc cầu bắt qua hồ cô vẫn còn cảm giác lảo đảo. Dưới cầu người đàn ông bơi giỏi vẫn đang bơi, nhưng lần này anh ta bơi ngữa.